Trong một lần gặp gỡ đầy căng thẳng giữa Thiên Ân và Tuấn Kiệt, không khí dường như nặng nề đến mức khó thở. Ánh mắt Tuấn Kiệt lóe lên tia độc ác khi hắn bắt đầu nói, từng lời từng chữ của hắn đều toát lên ý đồ đen tối. Hắn không chỉ muốn kiểm soát Thiên Ân mà còn âm mưu chia rẽ tình cảm giữa cô và Minh Huy. Tuấn Kiệt biết rõ rằng trái tim Thiên Ân thuộc về Minh Huy, và điều đó làm hắn ghen tức. Hắn tiến gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào Thiên Ân, giọng nói chứa đầy sự mỉa mai và đe dọa, “Giữa tôi và hắn, cô chọn ai?”
Câu hỏi của Tuấn Kiệt như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Thiên Ân, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối. Trái tim cô đập nhanh, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì sự căm phẫn. Cô biết rõ con người thật của Tuấn Kiệt – một kẻ nham hiểm và tàn độc, luôn dùng thủ đoạn để đạt được mục đích. Trong lòng cô chỉ có Minh Huy, người mà cô yêu bằng tất cả trái tim mình, người đã luôn bên cạnh cô trong những lúc khó khăn nhất. Tuấn Kiệt, ngược lại, chỉ mang đến cho cô sự đau khổ và lo âu.
Thiên Ân hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng nói mình không run rẩy. Cô nhìn thẳng vào mắt Tuấn Kiệt, đáp lại với sự kiên định và quyết đoán, “Giữa anh và Minh Huy, ai tôi chọn cũng được, miễn không phải là anh.” Câu trả lời của cô rõ ràng và dứt khoát, không có chút do dự. Mỗi từ đều mang trong mình sự ghê tởm và khinh bỉ đối với Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt giận dữ, nhưng hắn không để lộ ra ngoài. Thay vào đó, hắn cười nhạt, nụ cười đầy âm mưu. Hắn không dễ dàng từ bỏ, bởi trong thâm tâm, hắn luôn cho rằng tất cả đều có thể bị điều khiển theo ý mình. Tuy nhiên, lần này hắn đã sai lầm. Thiên Ân đã tìm ra sự thật đằng sau bộ mặt giả tạo của hắn, cô biết rằng chính Tuấn Kiệt là kẻ đã hãm hại gia đình cô, là kẻ đứng sau cái chết của ba cô.
Nỗi đau và sự căm phẫn trào dâng trong lòng Thiên Ân khi cô nhớ lại những ngày tháng mất mát và đau khổ. Cô nhìn Tuấn Kiệt với ánh mắt căm hận, nói thêm, “Anh là kẻ độc ác và nham hiểm. Tôi biết chính anh đã giết ba tôi. Sự thật sẽ không bao giờ bị che giấu, và tôi sẽ không bao giờ để anh tiếp tục làm hại bất kỳ ai trong cuộc đời tôi nữa.”
Lời nói của Thiên Ân như một cái tát mạnh mẽ vào lòng tự cao của Tuấn Kiệt, khiến hắn tức tối nhưng không thể làm gì được. Cô đã quyết định, và Tuấn Kiệt không còn cách nào có thể làm lung lay ý chí của cô nữa. Thiên Ân quay lưng bước đi, để lại Tuấn Kiệt đứng đó, lặng người trong sự thất bại và tức giận không thể giải tỏa.