Pu đưa Thái về quê ra mắt gia đình, mong được bố mẹ chấp nhận.
Nhưng mọi thứ không diễn ra như cô mong đợi. Vừa đến nhà,
ông Xuồn – bố của Pu – lập tức nổi giận và đuổi cả hai ra khỏi nhà,
cấm Pu qua lại với Thái. Nhận được tin bà Dến – mẹ của Pu – bị ốm, Pu đã vội vã trở về bản để thăm bà.
Thái đề nghị đi cùng Pu, mong muốn được gặp gia đình cô, nhưng không ngờ cái kết lại quá đắng cay.
Ông Xuồn đang chăm sóc bà Dến trong nhà thì nghe thấy tiếng xe máy ngoài sân. Nghĩ rằng Chải đưa Pu về, ông vội vàng chạy ra đón. Nhưng khi nhìn thấy Pu đi cùng một chàng trai lạ, ông Xuồn mặt mày tối sầm lại. Pu vội vã chạy đến hỏi bố về tình trạng của mẹ:
“Bố ơi, mẹ sao rồi? Mẹ có ổn không ạ?”
Không trả lời câu hỏi của con gái, ông Xuồn kéo Pu sang một bên và hỏi giận dữ:
“Con dẫn thằng này về đây làm gì? Tao tưởng mày đi cùng thằng Chải cơ mà. Đây là ai?”
Pu cắt lời bố:
“Bố à, suốt ngày chỉ Chải, Chải… Đây là Thái, bạn con. Bố để con vào nhà xem mẹ thế nào trước đã.”
Ông Xuồn không để yên, kéo tay Pu:
“Không có thăm nom gì hết! Nói chuyện cho rõ trước đã. Thằng này là ai?”
Thái lễ phép lên tiếng:
“Cháu chào bác. Cháu nghe bác gái bị ốm nên theo Pu về thăm bác. Cháu có mang chút quà, mong bác nhận cho.”
Ông Xuồn gằn giọng:
“Chào cậu! Ở bản này, chúng tôi có tục lệ không nhận quà của người lạ. Mà cậu với cái Pu là thế nào?”
Thái tươi cười đáp:
“Dạ, cháu là bạn trai của Pu. Chúng cháu cùng sống ở trọ tại Bắc Vinh.”
Chưa nói hết câu, ông Xuồn đã nổi cơn giận:
“Mất dạy! Tao cho mày xuống xuôi để đi học, ai bảo mày yêu đương nhăng nhít như thế hả? Thế còn Chải thì sao?”
Pu cố gắng giải thích:
“Bố, con vẫn học hành đàng hoàng. Con và Chải chỉ là bạn thôi, con không yêu anh ấy. Chuyện hôn nhân phải xuất phát từ tình cảm của hai phía mới hạnh phúc.”
Nhưng ông Xuồn không chấp nhận:
“Mày nói vậy là lừa Chải và lừa cả tao! Mày và nó đã đính ước với nhau, cả làng đều biết. Giờ mày lại thay đổi sao? Tao còn mặt mũi nào mà ra đường nữa?”
Thấy tình hình căng thẳng, Thái lên tiếng bênh vực Pu:
“Thưa bác, Pu nói đúng ạ. Hôn nhân phải xuất phát từ hai phía, nếu không sẽ là bất hạnh. Cháu yêu Pu và sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Xin bác hãy chấp nhận tình cảm của chúng cháu.”
Ông Xuồn tức giận chửi:
“Cậu im ngay! Đây là chuyện gia đình tôi, cậu không có tư cách lên tiếng. Ngoài Chải ra, tôi không chấp nhận ai khác làm con rể nhà này!”
Ông Xuồn quay sang Pu:
“Nếu mày nhất quyết làm theo ý mình, từ nay tao coi như không có đứa con gái nào như mày nữa. Đừng vác mặt về đây!”
Sự cứng rắn của ông Xuồn khiến Pu vô cùng buồn bã và bất lực. Bà Dến từ trong nhà bước ra, giọng yếu ớt nói:
“Pu à, con nên nghe lời bố mày. Thằng Chải vì con mà làm biết bao nhiêu chuyện, con không thể phụ lòng nó được.”
Pu đau khổ nhìn mẹ, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Mẹ ơi, con không thể từ bỏ ước mơ của mình. Con sẽ tiếp tục đi học, sau này nhất định sẽ về báo hiếu bố mẹ.”
Pu quyết định lên xe Thái, để lại ông Xuồn tức giận nhìn theo:
“Bà thấy chưa? Nó bỏ cả Chải, dẫn trai về nhà! Giờ dân làng sẽ cười vào mặt tôi! Làm thế này thì tôi còn biết giấu mặt đi đâu?”
Bà Dến khóc, cố gắng an ủi ông:
“Ông à, từ từ khuyên bảo nó, chắc chắn nó sẽ suy nghĩ lại mà.”
Nhưng ông Xuồn không nghe, cương quyết không tha thứ cho Pu.
Liệu Pu có giữ vững quyết định của mình và đi theo ước mơ, hay cô sẽ quay về với Chải để làm vừa lòng bố mẹ? Câu chuyện tiếp tục mở ra nhiều mâu thuẫn gia đình và tình yêu.