Oanh cuối cùng đã thú nhận sự thật về những âm mưu và toan tính của mình, để lại sự kinh hoàng và phẫn nộ trong lòng người dân Bến Sậy. Cả làng giờ đây ngột ngạt trong không khí nặng nề khi mọi chuyện dần được phơi bày. Sự lạnh lùng và trơ trẻn của Oanh và cha cô khiến mọi người cảm thấy ghê tởm. Gương mặt của những người từng tin tưởng và yêu quý cô đều hiện rõ sự thất vọng, đặc biệt là bà Tám – người luôn tin rằng Oanh thật lòng yêu thương Duy Bảo. Nhưng giờ đây, bà như bị một cú đấm vào lòng khi nhận ra rằng tất cả chỉ là giả dối.
Bảo, sau vụ tai nạn giao thông kinh hoàng, đã không còn là chính mình. Từ một người đàn ông mạnh mẽ, thông minh, giờ đây anh chỉ còn là cái bóng của chính mình, lang thang trong những cơn mê sảng mà không còn nhận ra ai. Chứng kiến sự suy sụp của anh, bà con Bến Sậy không khỏi đau đớn, nhưng điều khiến họ sốc hơn cả chính là sự vô tình của Oanh. Khi quay trở về làng, thay vì ở bên cạnh chăm sóc cho Bảo, Oanh chỉ thăm cha mình và thẳng thừng từ chối mọi trách nhiệm với Bảo, coi anh chỉ là một quá khứ không đáng nhắc lại.
Những lời thú nhận của Oanh như từng nhát dao đâm sâu vào lòng bà Tám và dân làng. Họ từng tin rằng Oanh quay về vì tình nghĩa, vì lòng thương cảm với Duy Bảo. Nhưng tất cả chỉ là hiểu nhầm. Oanh chẳng hề bận tâm đến Duy Bảo, và mọi hành động của cô chỉ nhằm đạt giải nhất trong cuộc thi hoa hậu và kiếm tiền từ Khôi. Sự trơ trẻn của Oanh đã lộ rõ, cô không ngần ngại bày ra trước mặt mọi người rằng tất cả chỉ là một trò chơi, và khi Bảo rơi vào cảnh khốn cùng, cô chẳng còn lý do gì để ở bên cạnh anh.
Nghe những lời cay đắng ấy, bà con trong làng mới nhận ra rằng họ đã trách nhầm Duy Bảo. Anh không phải là kẻ lừa dối như họ từng nghĩ, mà chính là nạn nhân của một âm mưu đen tối. Sự khinh bỉ dành cho Oanh càng ngày càng lớn, người từng là niềm tự hào của Bến Sậy khi giành giải hoa hậu giờ chỉ còn là một kẻ phản bội, lợi dụng và sống vì tiền bạc, danh vọng.
Oanh rời khỏi làng với sự ghét bỏ của mọi người, không ai muốn nhắc đến cô nữa. Trong khi đó, bà Huệ và những người thân yêu trong làng quyết định chung tay chăm sóc cho Duy Bảo. Họ lập kế hoạch điều trị cho anh, hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ hồi phục và tìm lại chính mình. Mặc dù con đường phía trước còn nhiều gian nan, họ tin rằng với tình yêu thương và sự giúp đỡ của cộng đồng, Duy Bảo sẽ không phải đơn độc chiến đấu với căn bệnh của mình.
Tập phim kết thúc với hình ảnh Duy Bảo ngồi bên bờ sông, ánh mắt vô hồn nhưng vẫn còn đầy khát khao sống lại những ngày tháng hạnh phúc trước kia. Bà Huệ lặng lẽ đứng phía xa, mắt ngấn lệ, hy vọng rằng một ngày không xa, Bảo sẽ có thể tìm lại chính mình. Và Bến Sậy – nơi từng chứng kiến bao sóng gió – sẽ lại trổ bông xanh tươi, đầy sức sống như những ngày xưa.