Câu chuyện mở đầu với không khí ấm cúng tại bữa cơm gia đình do bà Huệ tổ chức. Bà khéo léo mời Quyên sang dùng bữa cùng mình và Bảo. Không khí hôm đó vui vẻ, nhẹ nhàng như mọi lần, nhưng bất ngờ Bảo lại đặt một câu hỏi khiến cả bà Huệ và Quyên bật cười vì sự ngây thơ của cậu. Bảo hỏi mẹ tại sao không cho cậu cưới Quyên như đã hứa khi họ còn nhỏ. Câu hỏi ngây ngô của Bảo mang đầy sự chân thành và quyết tâm, khiến cả hai người phụ nữ không khỏi ngạc nhiên. Bà Huệ dịu dàng giải thích rằng đó chỉ là trò chơi trẻ con, và hiện tại cả Bảo lẫn Quyên vẫn còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện kết hôn. Tuy nhiên, Bảo không đồng ý với mẹ, cậu kiên quyết khẳng định tình cảm của mình và nói rằng cậu yêu Quyên và muốn cưới cô làm vợ.
Quyên ngồi cạnh, nghe những lời bộc bạch từ Bảo mà không khỏi đỏ mặt vì bối rối. Cô cũng có tình cảm với Bảo, nhưng luôn sợ rằng đó chỉ là sự đồng cảm hoặc thương hại do bệnh tình của anh. Cô lo lắng nếu thừa nhận tình cảm của mình, bà Huệ sẽ hiểu lầm và nghĩ rằng cô chỉ đang thương hại Bảo. Buổi ăn kết thúc trong sự ngượng ngùng, nhưng tình cảm chân thành của Bảo đã khiến Quyên suy nghĩ mãi về mối quan hệ của họ.
Ở một diễn biến khác, tại bến Sậy, cuộc sống không yên bình như vẻ bề ngoài. Tên Cơ, sau khi ra tù, vẫn không thay đổi, thường xuyên gây rối và có những hành vi bạo lực. Ngày hôm đó, Cơ đánh đập vợ ngay tại bến đò, khiến Quyên, tình cờ đi ngang qua, không thể làm ngơ. Cô lên tiếng can ngăn, bảo vệ người phụ nữ yếu đuối trước sự tàn bạo của Cơ. Tuy nhiên, Cơ không chỉ không dừng lại mà còn trở nên hung hãn hơn khi có người dám can thiệp. Hắn cầm một khúc cây lớn định tấn công Quyên.
Ngay lúc đó, Bảo xuất hiện, không chút do dự, lao vào chắn trước mặt Quyên và nhận lấy đòn đánh từ Cơ. Cú đánh mạnh khiến Bảo ngã xuống đất, đau đớn bất tỉnh. Quyên sững sờ trước cảnh tượng này, sự giận dữ bùng lên trong cô, và không còn chút nhút nhát nào nữa, cô dùng kỹ năng võ thuật đã học để chống trả và hạ gục Cơ. Mọi người nhanh chóng đưa Bảo và vợ Cơ đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Quyên lo lắng không ngừng về tình trạng của Bảo. Nhìn anh nằm trên giường bệnh với khuôn mặt nhợt nhạt, cô cảm thấy nặng lòng và trách mình vì đã để Bảo bị thương thay mình. Cô nhận ra rằng Bảo đã làm tất cả để bảo vệ cô, và tình cảm dành cho anh ngày càng rõ ràng hơn. Quyên không còn nghĩ đó chỉ là sự thương hại mà thật sự là tình yêu, nhưng cô vẫn chưa đủ dũng cảm để thừa nhận điều này với Bảo hay chính bản thân mình.
Khi Bảo tỉnh dậy, mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lo lắng không biết liệu cú đánh mạnh đó có ảnh hưởng đến trí nhớ của cậu không. Dù trí nhớ có phần lẫn lộn, Bảo vẫn nhận ra mẹ và Quyên. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Bảo nhìn Quyên có một sự ấm áp đặc biệt. Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Em không sao chứ? Anh đã bảo vệ em mà, phải không?” Quyên mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, không thể nói nên lời. Nhưng trong lòng cô biết rằng tình cảm của mình dành cho Bảo đã trở nên sâu đậm hơn bao giờ hết.
Tình cảm giữa Quyên và Bảo giờ đây đã trở nên phức tạp. Cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng vẫn chưa đủ dũng cảm để đối diện với nó. Liệu sau biến cố này, họ có thể thừa nhận tình yêu của mình? Và liệu trí nhớ của Bảo có hoàn toàn phục hồi? Những thử thách nào còn chờ đợi họ phía trước?