Pu đang vội vã lên chợ để bán đồ vì muốn có tiền đi học.
Cô quyết tâm bán hết những gì mình đã làm ra để tích góp từng đồng một.
Trong khi đang bận rộn, Pu nghe thấy tiếng gọi của Dất.
Tuy nhiên, Pu vẫn cảm thấy cay cú vì vụ việc trước đó và giả vờ không nghe thấy.
Dất liền chạy theo, kéo tay Pu lại và giả vờ mếu máo:
“Pu, Pu không nghe thấy Dất gọi à?”
Pu lạnh lùng đáp:
“Nghe nhưng tôi không thích trả lời. Sao mặt mày dày thế? Khi hại tôi mà vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.”
Dất giả vờ tỏ ra hối lỗi:
“Tôi xin lỗi. Tôi không ngờ bọn chúng lại là người như thế. Trước đây tôi cũng đã giới thiệu cho họ nhiều người, nhưng chuyện này…”
Dất bắt đầu tạo ra một câu chuyện cảm động, làm Pu lộ vẻ tin tưởng:
“Thôi được rồi, tôi tạm tin lời mày, nhưng nếu tôi biết mày lừa tôi, mày coi chừng.”
Dất lợi dụng lòng tin của Pu để dàn dựng một kế hoạch mới. Dất nhấn mạnh rằng ông Chiểu đang gặp khó khăn và sẽ bán căn nhà của Pu để trả nợ, làm Pu sững sốt và tức giận. Dất đưa ra một giải pháp giả vờ giúp đỡ Pu:
“Tôi có một cách vừa giúp Pu trả nợ cho ông Triều, vừa giúp Pu có tiền đi học. Nếu Pu đồng ý, tôi có thể xin tiền từ bà chủ quán cà phê nơi tôi làm việc.”
Dất dẫn Pu đến quán cà phê của bà chủ và lừa Pu ký vào giấy vay nợ. Pu, không nhận ra âm mưu, ký vào giấy mà không đọc kỹ. Dất vui vẻ cầm tiền và đưa cho Pu.
Nhận được số tiền lớn, Pu đã đi thẳng đến gặp ông Triều và trả nợ, đồng thời yêu cầu ông không được làm phiền gia đình cô nữa và không ép cô phải lấy Chải.
Ông Triều, khi thấy số tiền lớn mà Pu đưa, mặt cắt không ra máu, bất ngờ và lo lắng. Chải cũng cảm thấy bất ngờ trước hành động của Pu và vội vàng chạy theo để hỏi rõ.
Chải hỏi Pu:
“Mày lấy đâu ra số tiền đó?”
Pu lạnh lùng trả lời:
“Đấy là việc của tôi, không liên quan đến mày. Từ nay, đừng tìm tôi nữa vì tôi sẽ không bao giờ lấy mày đâu.”
Chải nghi ngờ về âm mưu của Dất và cảm thấy cần phải làm rõ sự việc để cứu Pu khỏi cái bẫy nguy hiểm.