Bà Thanh và bà Huệ ký cam kết trước khi đưa đứa con tâm thần về quê. Mời các bạn cùng xem diễn biến tiếp theo của mùa Sậy trổ bông, nơi những tình tiết căng thẳng và đau lòng trong cuộc đời Duy Bảo được hé lộ.
Sau vụ tai nạn kinh hoàng, Duy Bảo may mắn thoát khỏi cửa tử, nhưng cuộc sống của anh đã không còn như trước. Định mệnh đã cướp đi mạng sống của ông Thiên, người cha đỡ đầu luôn che chở và dẫn dắt Duy Bảo, để lại sự trống trải không gì bù đắp được. Duy Bảo còn sống sót sau tai nạn nhưng rơi vào trạng thái nguy kịch với tổn thương nghiêm trọng ở não. Đối diện với tình trạng này, mẹ con bà Thanh, những người từng coi Duy Bảo như cái gai trong mắt, không khỏi lo lắng và sợ hãi về khả năng anh sẽ tỉnh lại và báo thù.
Tin tức về tình trạng nguy hiểm của Duy Bảo nhanh chóng đến tay bà Thanh và con trai Khôi. Cả hai ngay lập tức lo lắng không biết phải đối phó thế nào nếu Duy Bảo tỉnh lại với ý định trả thù. Tuy nhiên, sau khi nhận được thông tin từ bác sĩ rằng dù còn sống, Duy Bảo có nguy cơ cao sẽ trở thành một người tâm thần mất trí, mẹ con bà Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Theo họ, đây là cơ hội để loại bỏ hoàn toàn mối đe dọa từ Duy Bảo. Không ngần ngại, bà Thanh quyết định không để Duy Bảo điều trị tại bệnh viện công cộng nơi có thể giúp anh hồi phục. Thay vào đó, bà đưa anh về nhà để có thể kiểm soát tình hình tốt hơn và dễ dàng thực hiện âm mưu tàn nhẫn của mình.
Bà Thanh thuê một bác sĩ riêng, cung cấp cho ông ta một khoản tiền lớn và ra lệnh rõ ràng rằng ngoài việc chăm sóc những vấn đề cơ bản, bác sĩ không được phép kê bất kỳ loại thuốc nào giúp tan máu bầm trên não của Duy Bảo. Điều này có nghĩa là ký ức và trí óc của anh sẽ mãi mãi bị tổn thương và Duy Bảo sẽ không bao giờ tỉnh táo trở lại. Dù bác sĩ cảnh báo rằng việc không điều trị sẽ khiến tình trạng của Duy Bảo ngày càng tệ hơn và có thể anh sẽ không bao giờ có cơ hội hồi phục, bà Thanh bỏ ngoài tai lời cảnh báo đó. Bà thậm chí còn nói dối với bác sĩ rằng bà muốn con trai quên hết quá khứ vì cuộc đời anh đã trải qua nhiều biến cố đau buồn. Tất cả chỉ là vỏ bọc cho mục đích thực sự của bà: loại bỏ hoàn toàn mối đe dọa từ Duy Bảo.
Kể từ đó, Duy Bảo trở thành một cái bóng của chính mình, một người đàn ông mất lý trí không thể kiểm soát hành vi và luôn trong trạng thái mơ hồ. Bà Thanh và Khôi, thay vì chăm sóc chu đáo, chỉ coi Duy Bảo như một gánh nặng cần phải loại bỏ. Họ duy trì sự sống của anh chỉ để đảm bảo mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của họ.
Tuy nhiên, tin tức về tình trạng của con trai cuối cùng cũng đến tay bà Huệ. Nhìn thấy con trai trong tình cảnh đau đớn và tuyệt vọng, bà Huệ không khỏi xót xa. Tình mẫu tử sâu đậm trong bà không cho phép bà đứng yên nhìn con mình sống trong sự tàn phá của bệnh tật và sự thờ ơ của những kẻ máu lạnh như mẹ con bà Thanh. Bà Huệ quyết định lên thành phố đến nhà bà Thanh để yêu cầu đưa Duy Bảo trở về quê chăm sóc.
Lần đầu tiên nhìn thấy con trai sau tai nạn, bà Huệ sững sờ. Duy Bảo, người từng là thanh niên mạnh mẽ đầy tiềm năng, giờ đây chỉ còn là một cái xác không hồn. Anh ngồi đó, đôi mắt lờ đờ, không còn chút nhận thức nào về thế giới xung quanh. Những hành vi lạ lùng của anh khiến bà Huệ đau lòng đến mức muốn bật khóc ngay lập tức. Trong lòng bà dâng trào quyết tâm phải đưa con trai về nhà, về với quê hương nơi có tình yêu thương của bà và những người thân quen. Bà tin rằng sự chăm sóc chu đáo và tình yêu của gia đình có thể giúp con trai dần hồi phục.
Tuy nhiên, mẹ con bà Thanh không dễ dàng đồng ý. Họ hiểu rõ rằng nếu Duy Bảo trở về quê và hồi phục, anh có thể sẽ là mối đe dọa lớn cho họ. Vì vậy, bà Thanh đặt ra điều kiện bà Huệ phải ký vào bản cam kết rằng bà và Duy Bảo sẽ không đòi hỏi hay tranh chấp bất kỳ tài sản nào của ông Thiên, kể cả những gì thuộc về gia đình bà Thanh. Nếu có bất kỳ tranh chấp nào xảy ra trong tương lai, bà Huệ và Duy Bảo sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Dù biết đây là một cái bẫy, bà Huệ không thể từ chối. Bà hiểu rõ rằng chỉ có cách đưa con về quê bà mới có cơ hội cứu chữa cho con. Tình mẫu tử và niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng Duy Bảo sẽ hồi phục khiến bà chấp nhận mọi điều kiện. Bà ký vào bản cam kết mà không quan tâm đến tài sản hay tiền bạc. Tất cả những gì bà mong muốn chỉ là con trai mình có thể sống khỏe mạnh và trở lại là chính mình.
Duy Bảo sau đó được đưa trở về quê, nơi những người thân như Quyên, Nhi và Vũ luôn sẵn sàng hỗ trợ bà Huệ trong việc chăm sóc anh. Những ngày đầu, tình trạng của Duy Bảo không có nhiều tiến triển. Anh vẫn không kiểm soát được hành vi và ký ức quá khứ dường như đã bị xóa sạch hoàn toàn. Tuy nhiên, tình yêu thương từ mẹ và những người xung quanh không hề suy giảm.
Bà Huệ chăm sóc con từng chút một, từ việc cho anh ăn đến giúp anh tập đi lại với niềm tin rằng sự kiên trì sẽ mang lại điều kỳ diệu. Thời gian trôi qua, dưới sự chăm sóc tận tình và môi trường ấm áp, Duy Bảo dần có những dấu hiệu hồi phục. Mặc dù còn chậm chạp, anh bắt đầu phản ứng với những lời gọi của mẹ và những người thân. Mỗi ngày, bà Huệ đều kể cho anh nghe những kỷ niệm thời thơ ấu, hy vọng rằng một ngày nào đó ký ức của anh sẽ quay trở lại. Quyên và Nhi thường xuyên đến chơi, đưa anh ra ngoài dạo mát để tiếp xúc với thiên nhiên, trong khi Vũ luôn bên cạnh hỗ trợ bà Huệ.
Liệu tình yêu thương từ gia đình có đủ mạnh mẽ để giúp Duy Bảo tỉnh lại, vượt qua những tổn thương và trở về là chính mình? Chỉ có thời gian mới có thể trả lời, nhưng với bà Huệ và những người thân, niềm tin và sự hồi phục của Duy Bảo vẫn không bao giờ tắt.