Bà Hoa, một người phụ nữ từng trải qua đủ mọi thăng trầm của cuộc sống, giờ đây đang bước vào những năm tháng cuối đời trong cô đơn và đau khổ.

Bà Hoa, một người phụ nữ từng trải qua đủ mọi thăng trầm của cuộc sống, giờ đây đang bước vào những năm tháng cuối đời trong cô đơn và đau khổ. Đời người có ba điều bất hạnh: tuổi già, bệnh tật, và con hư. Bà đang phải gánh chịu tất cả những điều đó, một cách nặng nề và không thể nào trốn tránh. Đối với bà, cái già và bệnh tật là quy luật tự nhiên của cuộc sống, là điều không thể nào tránh khỏi, nhưng điều khiến bà đau đớn nhất chính là việc con trai mình, Hào, người mà bà đã hy sinh cả cuộc đời để nuôi nấng, giờ đây lại đang làm bà cảm thấy bị phản bội.

Hào quyết định bán căn nhà – nơi bà đã gắn bó suốt cả cuộc đời – để có tiền chữa bệnh cho mẹ. Dù biết rằng Hào làm vậy vì mong muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng bà Hoa vẫn cảm thấy buồn tủi. Đối với một người mẹ, bán nhà không chỉ là bán đi một tài sản vật chất mà còn là mất đi một phần ký ức, một phần cuộc sống đã gắn bó suốt bao năm. Căn nhà ấy là nơi bà đã nuôi dạy con, nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm vui buồn của gia đình. Việc bán nhà giống như cắt đứt mọi ràng buộc còn lại của bà với cuộc sống này, và sự quyết định của Hào, dù có ý tốt, khiến bà cảm thấy con mình bất hiếu.

Bạn bè xung quanh bà, những người bạn già đã từng cùng bà chia sẻ bao câu chuyện cuộc sống, giờ đây chỉ còn lại những lời an ủi. Nhưng những lời động viên ấy, thay vì mang đến sự nhẹ nhõm, lại chỉ khiến bà cảm thấy mình yếu đuối hơn. Họ khuyên bà hãy chấp nhận số phận, hãy để con trai lo cho mình. Nhưng làm sao bà có thể không đau lòng khi đứa con bà yêu thương lại có những quyết định khiến bà cảm thấy bị tổn thương?

Ban đầu, bà Hoa cố tỏ ra mạnh mẽ, tự an ủi rằng cái chết là điều không thể tránh khỏi. Bà nghĩ mình đã sẵn sàng đối diện với cái chết, rằng tuổi già và bệnh tật rồi cũng sẽ đến với mọi người. Nhưng khi nhắc đến Hào, tất cả sự mạnh mẽ ấy dường như tan vỡ. Bà không còn đủ sức để tự trấn an mình nữa. Nỗi đau về con cái không thể nào bào chữa được bằng lý lẽ của tuổi già hay bệnh tật. Bà tự trách mình, tự dày vò bản thân vì đã không dạy dỗ con tốt hơn, vì đã để mọi chuyện đi đến mức này.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại sau lưng bà, lòng bà thật sự nghẹn ngào. Đó không chỉ là cánh cửa của căn nhà, mà còn là cánh cửa của cuộc đời bà. Bà cảm thấy như mình đã khép lại một cuộc đời đầy thăng trầm và nỗi đau từ giây phút ấy. Con đường phía trước của bà giờ đây chỉ còn lại sự trống trải và cô đơn, khi mà tuổi già, bệnh tật và nỗi đau về con cái đã bủa vây, không còn lối thoát.