Sau những biến cố và hiểu lầm, cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ.
Thiên Ân không hề có liên quan đến cái chết của mẹ con Ngọc Châu.
Minh Huy nhận ra rằng, chính vì sự ích kỷ của mình mà cuộc đời Thiên Ân đã trải qua nhiều bất hạnh.
Quá xấu hổ và cảm thấy có lỗi, Minh Huy quyết định chạy trốn khỏi tình cảm của mình, không dám thổ lộ lòng với Thiên Ân.
Anh lựa chọn rời Việt Nam và ra nước ngoài để gây dựng lại sự nghiệp, cố gắng quên đi hình bóng của cô gái mạnh mẽ ấy.
Tuy nhiên, càng cố quên, Minh Huy lại càng thêm nhớ. Trong thâm tâm, anh luôn khắc khoải về Thiên Ân và những kỷ niệm giữa họ. Cuối cùng, Minh Huy quyết định quay trở về, gạt bỏ mọi chuyện trong quá khứ để được ở bên cạnh Thiên Ân. Trước khi rời đi, anh đã âm thầm chuyển nhượng tiệm cà phê của gia đình cho Thiên Ân, mong muốn bù đắp lỗi lầm trong quá khứ. Tuy không thổ lộ, nhưng Minh Huy luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ cô.
Ngày khai trương tiệm cà phê mới, Thiên Ân bận rộn với khách hàng. Những người quen thuộc đều đến chúc mừng cô chủ mới. Thiên Phong cũng dành cả ngày nghỉ để phụ giúp chị. Đang tất bật bán hàng, Thiên Ân bất ngờ nghe một giọng nói quen thuộc: “cà phê ngon lắm, nhưng lần sau nhớ giảm đường nhé.” Cô giật mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Minh Huy đang đứng trước mặt, nở một nụ cười tươi.
Minh Huy nói đùa: “Chúc bà chủ khai trương hồng phát nhé!” Thiên Ân ngỡ ngàng, hỏi: “Anh sao lại về đây? Chẳng phải em nghe mọi người nói anh bận công việc lắm sao?” Minh Huy nhẹ nhàng đáp: “Anh chỉ muốn tạo một bất ngờ cho em thôi.” Dù rất vui khi gặp lại Minh Huy, nhưng Thiên Ân cố che giấu cảm xúc của mình, lạnh lùng đáp lại: “Chẳng phải anh đã nói sẽ không quay lại đây nữa sao?”
Minh Huy mỉm cười, giải thích rằng anh đã nghe lời cầu nguyện của cô trước nhà thờ. “Em đã nói rằng nếu được gặp anh, em sẽ tiết lộ một bí mật. Giờ anh đã về rồi, em nói cho anh nghe đi.”
Thiên Ân xấu hổ, nhớ lại lần cầu nguyện đó, chắc chắn là Thiên Phong đã “hót lẻo” với Minh Huy. Cô vội vã phủ nhận: “Đó chỉ là chuyện cũ, không có bí mật gì cả.” Minh Huy không tin, kéo Thiên Ân lại gần và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.
Ngay lúc ấy, một đoàn khách ùa vào, khiến Thiên Ân phải nhanh chóng thoát ra và tiếp tục công việc. Nhưng ánh mắt Minh Huy không rời khỏi cô, anh ngắm nhìn cô gái nhỏ nhắn với vẻ mặt đáng yêu, càng nhìn càng thấy yêu thêm.
Sau khi quán đã vắng khách, Minh Huy và Thiên Ân có cơ hội tâm sự. Minh Huy không thể ngừng ngắm cô: “Sao em lại đẹp thế này, đến giờ anh mới được thưởng thức tài nấu ăn của em nhỉ?” Thiên Ân ngượng ngùng: “Đừng có nịnh em nữa. Mà tối rồi, sao anh chưa về nhà?” Minh Huy trả lời: “Hôm nay anh muốn ở bên cạnh em, anh sẽ về vào ngày mai.”
Hai người tiếp tục trò chuyện đến tận khuya. Đêm hôm đó, Minh Huy trao cho Thiên Ân nụ hôn nồng nhiệt, họ lao vào nhau, giải tỏa những nỗi nhớ nhung sau bao năm xa cách.
Sáng hôm sau, Minh Huy thức dậy sớm và vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Thiên Ân. Thấy anh thay đổi nhiều, biết tự lo cho bản thân, Thiên Ân không khỏi ngạc nhiên và thầm khâm phục.
Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng, cả hai ngồi bên nhau, thưởng thức bữa ăn, cảm nhận từng khoảnh khắc hạnh phúc mà họ đã đánh mất suốt những năm qua. Minh Huy khẳng định với Thiên Ân: “Lần này anh sẽ không để tuột mất em nữa.”
Câu chuyện khép lại với lời hứa của Minh Huy rằng anh sẽ không bao giờ rời xa Thiên Ân nữa, và họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai mới, nơi tình yêu và hạnh phúc luôn hiện hữu.