Kể từ ngày bé Bi ra đi, ông Long lại say rượu, còn bà Phụng trở nên tàn nhẫn và bất cần hơn bao giờ hết. Bà không còn cam chịu những trận đòn vô cớ của ông Long mà thay vào đó phản ứng và đấu tranh mạnh mẽ.
Mỗi lần ông Long đòi đánh, bà đều đưa dao và yêu cầu ông đưa bà đi gặp bé Bi. Điều này khiến ông Long tức giận nhưng không thể ra tay.
Chìm trong hơi men, ông Long nằm gục trên nền nhà. Trong cơn mê, ông nhìn thấy bé Bi đang khóc và nắm chặt tay mình, kêu lên: “Ông ơi, đừng bỏ Bi một mình, Bi sợ lắm.” Ông Long đã đẩy bé Bi vào cô nhi viện và theo dõi từ xa. Bé Bi khóc thu hút các cô giáo trong viện. Họ hỏi han và biết bé tên là Bi, mẹ là Thiên Ân. Các cô giáo cảm thương và đưa bé vào trong.
Ông Long thở phào nhẹ nhõm rồi về nhà. Khi bà Phụng hỏi về bé Bi, ông Long nói dối rằng bé đã mất tích và đe dọa bà không được nói với Tuấn Kiệt. Bà Phụng bật khóc, lên án ông Long, nhưng ông ta chỉ quan tâm đến vị trí của Tuấn Kiệt trong xã hội.
Trong khi đó, sau khi được mãn hạn tù, Thiên Ân quyến luyến không muốn rời xa các chị em trong tù đã giúp đỡ mình. Cô quyết định sống tốt và nhớ về con trai bé Bi. Đi ngang qua một trại trẻ mồ côi, Thiên Ân bỗng nhớ tới bé Bi. Cô xúc động khi nhìn những đứa trẻ đang chơi.
Bất chợt, một quả bóng lăn đến chân Thiên Ân, một cậu bé đến nhặt bóng và hỏi cô sao lại khóc. Thiên Ân mỉm cười và nói dối rằng bụi bay vào mắt. Cô cảm thấy thân quen với cậu bé, nhưng tự nhủ bé Bi đã mất rồi.
Không biết rằng ông Long đã âm thầm tới cô nhi viện thăm bé Bi trong nhiều năm qua. Ông ta không yêu thương thằng bé nhưng vẫn để lại đồ và tên của bé Bi ngoài cổng. Dù vậy, ông Long vẫn biết rằng bé Bi vô tội, dù ích kỷ và tham lam khiến ông không nhận bé Bi.
Liệu Thiên Ân có thể gặp lại con trai mình? Cô sẽ ra sao khi biết rằng trong khi cô đau khổ trong tù, Tuấn Kiệt đã có gia đình hạnh phúc? Hãy cùng theo dõi diễn biến tiếp theo của bộ phim để tìm hiểu câu trả lời.