Trong một cuộc gặp gỡ bất ngờ, Thiên Ân và Bảo Ngọc chạm mặt nhau tại một quán cà phê yên tĩnh. Bầu không khí giữa họ căng thẳng đến mức dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lùng trong từng lời nói. Bảo Ngọc, với vẻ tự tin bề ngoài nhưng trong lòng đầy bất an, đã mở lời trước. Cô ta cười nhẹ, cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, rồi nói, “Lễ cưới của tôi và Minh Huy sẽ diễn ra vào tháng sau. Nếu có dịp, cô hãy đến chứng kiến tôi và anh ấy trở thành vợ chồng hợp pháp.”
Câu nói của Bảo Ngọc như một mũi dao nhắm thẳng vào trái tim Thiên Ân, nhưng cô không để lộ ra ngoài cảm xúc của mình. Thay vào đó, Thiên Ân nhếch mép, nhìn thẳng vào mắt Bảo Ngọc, rồi đáp lại với giọng điệu đầy thách thức, “Cô đang không tự tin sao?”
Câu trả lời bất ngờ của Thiên Ân khiến Bảo Ngọc chấn động. Trong thoáng chốc, một ký ức cũ ùa về trong tâm trí cô. Trước đây, chính Bảo Ngọc đã từng nói câu đó với một người khác khi cô đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng, nhưng cuối cùng, sự tự tin của cô đã bị phá vỡ khi đám cưới với Minh Huy lần đầu bị ngăn cản. Giờ đây, khi nghe Thiên Ân lặp lại câu nói đó, nỗi sợ hãi về việc lịch sử có thể lặp lại khiến cô mất bình tĩnh.
Bảo Ngọc không thể kiểm soát được cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng mình. Cô vung tay, tát mạnh vào mặt Thiên Ân, một cái tát mang đầy sự tức tối và bất lực. Nhưng Thiên Ân không hề yếu đuối như Bảo Ngọc tưởng. Ngay lập tức, cô tát lại, cú tát của cô dứt khoát và không kém phần mạnh mẽ.
Ánh mắt Thiên Ân lạnh lùng và sắc bén khi cô nhìn thẳng vào Bảo Ngọc, giọng nói đanh thép, “Cô lấy tư cách gì mà đánh người khác?” Câu nói của Thiên Ân không chỉ là lời phản kháng mà còn là lời tuyên bố về lòng tự trọng của cô. Cô không cho phép mình bị áp bức bởi sự kiêu ngạo và bất an của người khác, dù đó là Bảo Ngọc – người mà cô biết sẽ làm mọi cách để giữ lấy Minh Huy.
Bảo Ngọc đứng sững lại, không thể thốt nên lời. Cô cảm nhận rõ ràng sự bất lực trong mình, sự không chắc chắn về đám cưới sắp tới với Minh Huy. Từng lời của Thiên Ân như đâm thẳng vào nỗi lo lắng ẩn sâu trong lòng cô. Lần này, không ai ngăn cản, không có khán giả, chỉ có hai người phụ nữ đối đầu với nhau, mỗi người đều mang trong mình những nỗi đau và mâu thuẫn riêng.
Sau cú tát đó, không gian giữa họ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Thiên Ân không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng bước đi, để lại Bảo Ngọc đứng đó với trái tim đầy rối loạn và lo sợ. Những lời nói vừa rồi của Thiên Ân không chỉ làm tổn thương Bảo Ngọc về thể xác mà còn khơi dậy nỗi ám ảnh mà cô luôn cố gắng quên đi. Liệu đám cưới của cô và Minh Huy có thực sự diễn ra như kế hoạch, hay một lần nữa, mọi thứ sẽ sụp đổ trước mắt cô? Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu Bảo Ngọc khi cô đứng đó, bơ vơ và đơn độc.